Trong một vùng đất nọ có hai vương quốc đối lập nhau. Một vương quốc hòa bình và một vương quốc chiến tranh. Vua của vương quốc chiến tranh luôn nung nấu trong mình ý định chiếm lĩnh vương quốc hòa bình.
Và rồi một ngày kia, sau bao tháng ngày chuẩn bị, vương quốc chiến tranh quyết định đánh chiếm vương quốc hòa bình. Trước khi bắt đầu cuộc chiến, vua của vương quốc chiến tranh cho gọi những người thầy thuốc giỏi nhất của vương quốc và sai họ cứ sau mỗi đợt chinh chiến họ sẽ vào chiến trường để chữa trị cho các thương binh với mệnh lệnh chỉ được cứu chữa cho những bệnh binh thuộc vương quốc chiến tranh.
Cuộc chiến diễn ra ác liệt và kéo dài suốt mấy tháng liền. Những người thầy thuốc này vẫn ân cần không quãng ngại gian lao ra chiến trường chăm sóc cho các bệnh binh mặc dù biết rằng cuộc chiến của vương quốc mình là phi nghĩa nhưng lệnh vua khó chống được. Một ngày nọ đang trên đường đến chiến trường nơi biên giới giữa hai nước, những vị thầy thuôc gặp một người đang bị thương nặng nằm giữa con đường. Họ liền vội chạy tới xem tình hình người bị thương thế nào. Nhưng họ bổng giật mình khi người đang nằm giữa đường lại là một thương binh của vương quốc hòa bình.
Một người liền đứng dậy và nói với mọi người: “ Chúng ta không thể làm trái lệnh vua được, hãy để người này ở đây và tiếp tục lên đường thôi”. Mọi người đều đồng loạt bỏ đi nhưng có một người lại lưỡng lự chưa muốn đứng dậy thì bàn tay của người bị thương vội nắm lấy tay anh và thều thào: “ Làm ơn chỉ cần cõng tôi qua cây cầu kia, đó là lãnh địa vương quốc của tôi, tôi không muốn chết ở vương quốc này”. Người này liền động lòng thương và liền cõng người bị thương qua phía bên kia cầu. Những người bạn cùng đi vội lên tiếng: “ Cậu điên rồi sao, chúng ta không được phép cứu người của vương quốc hòa bình”. Người ấy vẫn im lặng và vội cõng người ấy đi. Đến nơi anh ta đặt người ấy nằm bên một gốc cổ thụ lớn và lấy ra một bình thuốc nhỏ và nói: “Anh hãy giữ lấy cái này, nó sẽ giúp ích cho anh.” Nói xong anh vội vàng cùng người bạn tiếp tục lên đường.
Trên đường đi cho tới doanh trại một người trong nhóm liên tục phàn nàn hành động trên nhưng anh ta vẫn im lặng. Đến nơi anh liền phàn nàn với cha của cậu bạn kia là tướng quân của vương quốc: “ Bác xem trên đường đi, con bác đã trái lệnh vua, cứu chữa cho một binh sĩ của vương quốc hòa bình”. Lúc này anh ta liền lên tiếng: “ Này bạn, gánh nặng của chúng ta tôi đã để lại từ phía sau và giữ nó nằm im ở trong lòng, tại sao bạn lại cứ mang theo gánh nặng ấy theo suốt chặng đường của chúng ta vậy. Hơn nữa đó là gánh nặng của riêng tôi và tôi cũng không để tâm đến nó sao bạn lại để tâm đến nó làm gì?”
Bài học 1: Đừng bao giờ mang theo gánh nặng mà ta đã vứt bỏ để rồi lại đem theo nó trong suốt chặng đường đời của ta, hãy để nó mãi lặng im ở trong lòng của riêng mình. Và cũng đừng để gánh nặng của người khác lại trở thành gánh nặng của mình, đừng tạo gánh nặng cho người khác khi họ đã vượt qua được gánh nặng của chính họ.
Trở lại với câu chuyện trên. Sau biết bao tháng ngày chinh chiến thì cuối cùng vương quốc chiến tranh cũng không thể nào chiếm lĩnh được vương quốc hòa bình. Trong trận chiến cuối cùng, vương quốc chiến tranh thua tan tác và vương quốc hòa bình bắt được rất nhiều tù binh trong đó có hai vị thầy thuốc trên. Vua và hoàng tử đích thân xử những tù binh của vương quốc chiến tranh vì vương quốc họ đang mang đến nhiều thiệt hại cho vương quốc hòa bình. Hai vị thầy thuốc cùng những tù binh khác sợ hãi bước lên pháp trường để cùng chịu án. Bổng có một tiếng nói vang lên: “ Hãy thả chàng trai này ra cho ta”. Đó là tiếng của hoàng tử. Hoàng tử vội đến bên cạnh chàng trai mà chàng kêu thả và nói: “Anh có nhận ra tôi không, tôi chính là người mà anh đã cõng tôi và nhờ bình thuốc của anh mà tôi mới thoát chết. Anh là ân nhân của tôi vì vậy anh sẽ được tha và tôi sẽ tâu với cha tôi cho anh 1 đặc ân vì anh đã cứu sống ta.” Không chần chừ anh ta liền nói: “ Vậy chỉ mong quốc vương hãy tha cho tất cả mọi người ở đây, cho chúng tôi được trở về vương quốc của mình”. Vị hoàng tử mỉm cười nhìn vua cha, đức vua khẽ gật đầu và nói: “Anh sẽ được thưởng xứng đáng cho long tốt của anh, hãy cùng mọi người trở về với vương quốc của mình”.
Bài học 2: Việc làm của bạn dù nhỏ hay lớn nhưng khi bạn thực hiện nó với tấm lòng yêu thương, bao dung, quảng đại thì chắc chắn việc làm ấy sẽ luôn được ghi dấu lại. Và bạn sẽ có được phần thưởng xứng đáng cho những gì bạn đã làm. Đừng bao giờ từ bỏ những việc khó khăn mà bạn đang theo đuổi, nhưng hãy thực hiện chúng theo khả năng của bạn chắc chắn bạn sẽ không bao giờ phải mất đi điều bạn theo đuổi nhưng ít ra bạn sẽ gặt được một điều gì đó trong sự khó khăn mà bạn đang gặp phải dù chỉ là rất nhỏ.
Tác giả: Phêrô Nguyễn Thái Bình