CHÚA ƠI! NGÀI LUÔN Ở TRONG CON
Tác giả: Phêrô Nguyễn Thái Bình
Một ngày với những buồn bã trôi qua. Lặng thầm tôi suy tư và những cảm xúc khó chịu. tôi giận Chúa, tại sao những lúc tôi cần Ngài, gọi đến Ngài thì chẳng thấy Ngài đâu. Trong phút suy tư ấy tôi nghe đâu đó một tiếng gọi:
– Này con!
Tôi giả vờ như không nghe thấy gì. Tiếng gọi ấy lại vang lên một lần nữa.
– Này con!
Tôi vẫn thinh lặng. Tiếng gọi cất lên lần thứ ba.
– Này con
– Là Ngài sao ? Tôi lên tiếng đáp lại,
– Đúng, là Ta đây. Sao con để Ta gọi con đến ba lần vậy? – Ngài buồn bã hỏi tôi.
– Lần đầu tiên con nghe tiếng Ngài gọi nên con muốn Ngài gọi con nhiều hơn một chút. – Tôi giải thích.
– Lần đầu ư ! Ngày nào Ta cũng gọi con mà.
– Con chẳng nghe thấy Ngài gọi con gì cả – Tôi giận dỗi đáp lại.
– Này con ơi ! những lần Ta gọi con đều không nhận ra Ta. Con hãy nhớ lại đi. Một cụ già bơ vơ cầm tờ vé số đứng bên vệ đường nhìn con và kêu mời con mua giùm cụ một tờ để có tiền mưu sinh. Đó ! đó chính là hình ảnh của Ta và Ta đang gọi con đó. Còn lúc một người bạn đến mời gọi và thức tỉnh niềm đam mê trong con thì sao ? Chính Ta đã dùng hình ảnh đó để mời gọi con đó. Và còn nhiều, còn nhiều lần khác nữa mà con có nhận ra Ta đâu.
– Đó là những lần Ngài gọi con sao ? Nhưng những lúc ấy con đã đáp lại Ngài, con đã đến và ủng hộ ông cụ ấy, con đã không chối bỏ mà vui vẻ đánh thức đam mê của mình và cũng nhiều lần khác nữa con đáp lại tiếng Ngài. Thế nhưng những lúc con gọi Ngài thì Ngài lại bỏ rơi con. – Tôi vẫn nâng giọng giận dỗi với Ngài.
– Ta bỏ rơi con ư ? những lúc nào Ta đã bỏ rơi con vậy ?
– Khi con cô đơn, khi con gian khó, khi con buồn phiền, khi con thất bại và còn nhiều lần khác nữa con luon gọi Ngài. Vậy mà chưa khi nào con nghe thấy tiếng Ngài ủi an bên cạnh con cả.
Ngài mỉm cười, một nụ cười rất nhân ái và nói :
– Này con ơi ! Con hãy nhớ mà xem lúc con cô đơn chẳng phải con luôn có người để trò chuyện với con sao, bạn bè, người thân của con là Ta đấy. Lúc con mệt mỏi chẳng phải ta đã cho con một giấc ngủ bình yên và ngon giấc sao, đó cũng chính là Ta đấy. Lúc con gặp gian khó chẳng phải trong con luôn thôi thúc rằng nào mình phải bình tỉnh và bước qua sóng gió này sao, đó là Ta đang dìu con bước đó. Khi con buồn phiền chẳng phải luôn có người dẫn dắt con đến với niềm vui bên những em thiếu nhi, những người bạn sao, cũng chính Ta trao cho con đó. Còn lúc con thất bại ai đã cho con nhận ra được lỗi lầm của mình và đặt sự cố gắng để con có được những thành công lớn hơn, cũng chính là Ta đang nâng đỡ con đó. Và còn nhiều việc khác nữa mà con nào nhận ra Ta.
Tôi giật mình, trầm ngâm và thấy thật xấu hổ. Tất cả những gì Ngài đã làm cho tôi và rồi tôi chưa hề nhận ra được. Tôi cúi mặt không dám nhìn Ngài và thì thầm :
– Chắc Ngài buồn con lắm phải không ?
– Ta buồn con. Nhưng không phải vì con không nhận ra Ta nhưng mà vì những lúc con đáp lại lời gọi của ta thì Ta luôn mỉm cười cảm ơn con, nhưng rồi khi Ta đáp lại tiếng con gọi Ta thì chưa khi nào ta nhận được lời cảm ơn ấy.
Ngài chưa hết lời tôi vội vàng ôm chầm lấy Ngài rồi vội vàng như một đứa con nít đang phạm lỗi và nũng nịu để cha mẹ tha thứ.
– Lạy Ngài là Thiên Chúa của con. Con biết lỗi của con rồi, mọi sự con có đều do Ngài ban đến cho con. Con biết Ngài ở khắp mọi nơi để che chở và dìu dắt con. Con sẽ luôn cầu nguyện và đáp lại tiếng Ngài ở bất kỳ lúc nào. Con cũng không trách móc, giận dỗi Ngài và con sẽ luôn ngợi khen Ngài trong mọi công việc của con dù thành công hay thất bại, dù vui vẻ hay sầu lo.
Vậy đấy các bạn ạ. Không phải chỉ có những điều tốt đẹp mới là thứ mà Thiên Chúa dành tặng chúng ta, cũng không phải những gì ta thấy, ta nghĩ mới là lúc Ngài tác động đến ta. Ngài luôn ở mọi nơi nâng đỡ và giữ gìn ta. Có những lúc ta vô tư không cảm nhận được tình yêu mà Ngài dành cho ta, cũng có những lúc ta vô tình trách móc Ngài khi chúng ta thất bại, khi chúng ta buồn khổ. Hãy luôn trò chuyện cùng Ngài bằng lời cầu nguyện bằng sự cảm nghiệm mọi thứ xung quanh và bằng con tim của mình. Hãy cùng Ngài biến đổi thế giới này thêm tốt đẹp.